Ring ring
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Kẻ Cướp Tình Yêu


Phan_4

_Sao anh biết em ở đây

Nhưng Thạc Hy không trả lời mà lấy điện thoại ra gọi cho ai đó và nói:

_Tìm được rồi, bãi phế liệu!! rồi không biết đầu dây bên kia nói gì mà Đan chỉ nghe được Thạc Hy trả lời:

_Vậy gặp nhau ở đó!! rồi anh kéo tay Đan lôi đi. Đan ngẫm nghĩ thì thấy lúc nào cô cũng bị Thạc Hy đẩy vào thế bị động và chỉ biết ngoan ngoãn làm theo lời anh chàng. Không biết cô nàng nghĩ sao mà lại bước nhanh ngang hàng Thạc Hy và dùng đôi tay nhỏ nhắn đan lấy đôi bàn tay to lớn đang kéo cô đi. Thạc Hy nhìn cô khó hiểu thế nhưng Đan vẫn tỉnh bơ và mỉm cười đáp trả. Cô khẽ nói:

_Cám ơn anh vì đã tìm em!!

Đến cánh cổng của bãi phế liệu thì thấy chiếc BMW màu đen đang đợi sẵn. Một anh chàng mặc vest đen cao to bước xuống mở cửa cho Thạc Hy và Đan. Theo sau còn có 2 chiếc BMW màu đen chở toàn những anh chàng vai u bắp thịt. Chợt cảm thấy bỗng trở nên VIP. Đan nhoẽn miệng cười. Bên cạnh Thạc Hy vẫn im lặng có vẻ như anh đang bận suy nghĩ về chuyện gì đó..

Chương 9

Đan đứng tần ngần trước cửa thang máy và chờ thang máy đi xuống. Thạc Hy nãy giờ vẫn im lặng không nói gì. Đan nhỏ nhẹ hỏi:

_Em hỏi anh một chuyện được không??

_Uhm!! Từ “uhm” của Thạc Hy có nghĩa là được hỏi nên Đan vội vào vấn đề nãy giờ cô đang thắc mắc:

_Sao anh biết em ở đó mà tìm hay vậy??

Cũng vừa lúc thang máy kêu tinh tong và cánh cửa thang máy từ từ mở ra. Thạc Hy bước vào trong thang máy và nói:

_Có người nói!!

Thạc Hy đưa ánh mắt màu hổ phách nhìn Đan và hỏi:

_Tại sao đi theo người lạ??

Đan hít mạnh một hơi rồi kể lại:

_Vì sáng sớm em nhận được tin nhắn cứ tưởng là anh nên em vội chạy đến. Ai ngờ…!!

Đan liếc trộm sang phía Thạc Hy. Khuôn mặt anh có phần đanh lại thoáng vẻ tức giận. Thấy Thạc Hy thế nên Đan không hỏi thêm mặc dù cô rất muốn biết kẻ chủ mưu là ai.

Trước khi Đan ra khỏi thang máy Thạc Hy bỗng chìa tay ra và nói:

_Điện thoại đây!!

Đan vội lấy điện thoại ra vừa đưa cho Thạc Hy. Thấy anh chàng bấm lia lịa dòng số rồi căn dặn:

_Lần sau đừng nhầm lẫn!! rồi Đan bước ra khỏi thang máy nhìn Thạc Hy. Cánh cửa dần khép lại. Đan thấy ánh mắt Thạc Hy đang nhìn cô một ánh nhìn “khó tả” đến ngay cả Đan cũng chẳng thể hiểu Thạc Hy đang nghĩ gì. Vội cầm điện thoại lên xem thì thấy dòng số vừa nãy Thạc Hy vừa bấm. Đan mỉm cười:

_Đây là số của anh sao??

Cô vội vàng lưu lại rồi quay trở về phòng không quên chốt cửa thật chặt. Sự việc hôm nay thật sự khiến cô cảm thấy lo lắng. Đến lúc này không thể bình thản được nữa. Bọn người đó là ai?? Sao lại muốn khử cô?? Người đã kêu Thạc Hy đến cứu cô là ai??

“….”

Sau khi cánh cửa thang máy khép lại Thạc Hy vẫn nhìn chăm chăm vào cánh cửa sắt đang khép kín. Hôm nay Thạc Hy đã trải qua khá nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Anh lo lắng ột người đến phát điên lên. Mừng rỡ khi tìm được người đó và rồi lại cảm thấy giận dữ khi người đó quá cả tin. Thạc Hy bước nhanh ra khỏi căn hộ chung cư và bước đến chiếc BMW màu đen đậu sẵn lúc nãy. Anh chàng mặc vest đen thấy Thạc Hy vội bước xuống mở cửa. Thạc Hy ngồi vào xe và nói:

_Quay về nhà!!

Chiếc xe lướt nhanh trên đường và dừng lại trước một căn biệt thự rất hoành tráng. Thạc Hy đẩy cửa xe và bước xuống đi thẳng một mạch vô nhà. Thạc Khang đang ngồi trên ghế sofa có vẻ như ông đang chờ đợi. Thấy Thạc Hy ông nhếch miệng cười. Thạc Hy giận dữ:

_Tại sao ông lại làm vậy??

Thạc Khang chậm rãi đáp:

_Đứa con gái đó ta sẽ không chấp nhận bước vào nhà họ Hoàng!!

Thạc Hy nhếch miệng cười:

_Ông nghĩ tôi sẽ đợi ông chấp nhận sao?

Rồi Thạc Hy nhìn Thạc Khang gằn giọng:

_Ông nghe cho rõ đây tôi đã không còn dính dáng tới nhà họ Hoàng này nữa nên ông cũng không cần phải bận tâm đến vậy đâu!! rồi Thạc Hy quay bước đi.

Thiên Mỹ đứng đợi ở cửa thấy Thạc Hy ra cô ta liền chạy đến hỏi han:

_Anh không sao chứ??

Thạc Hy nhìn Thiên Mỹ rồi đáp:

_Hôm nay cám ơn em đã báo cho tôi biết!!

Rồi Thạc Hy bước đến chỗ chiếc BMW đậu sẵn ra lệnh cho tài xế chạy đi. Thiên Mỹ đứng nhìn theo chiếc xe chở Thạc Hy khuất dần. Rồi cô quay vô nhà nơi Thạc Khang đang chờ đợi. Thấy Thạc Khang ngồi ung dung trên ghế. Thiên Mỹ bước đến và ngồi xuống cạnh Thạc Khang nũng nịu:

_Hôm nay anh chưa “khử” được nó thì nó sẽ còn có nhiều thời gian hơn đấy!!

Thạc Khang mỉm cười thâm hiểm:

_Nó sẽ chẳng còn được bao nhiêu thời gian đâu!!

Thiên Mỹ vội sà tới nép vào lòng Thạc Khang. Khóe miệng cô ta nhếch lên thành nụ cười còn Thạc Khang thì mãi say trong thứ tình yêu giả tạo mà Thiên Mỹ tạo ra nên chẳng thể nào phát hiện được âm mưu to lớn của cô nàng.

Sau khi rời khỏi nhà Hoàng Thạc Khang trong lòng Thạc Hy bỗng cảm thấy bồn chồn bất an vô cùng. Linh tính mách bảo có điều gì không hay sắp xảy ra. Anh cho tài xế chạy xe thẳng một mạch về Penhouse. Đứng trước cửa Thạc Hy đưa tay lên nhấn chuông. Cánh cửa bật mở Đan tròn mắt nhìn Thạc Hy đầy ngạc nhiên:

_Anh tìm em à??

Thạc Hy nhìn Đan rồi nói:

_Nấu cơm đi!!

Đan mỉm cười rồi nhích người né ra cho Thạc Hy bước vào. Đan đóng cửa lại rồi mau chóng chạy vô bếp nấu ăn. Cô không quên dặn:

_Anh ngồi ở đó đợi em nấu cơm nhe!

Thạc Hy không trả lời mắt vẫn dán chặt vào màn hình tivi đang mở. Đan cũng chẳng bận tâm đến thái độ của Thạc Hy vì cô hình như đã quen với việc nói chuyện không cần câu trả lời của ai kia rồi. Đan lục lội trong tủ lạnh và lôi hết những thứ có thể nấu ăn ra nhưng tất cả chỉ toàn là đồ đông lạnh. Đan vội chạy ra phòng khách chỗ Thạc Hy đang ngồi thấy Thạc Hy nhìn mình cô xoa xoa hai tay vào nhau ngập ngừng nói:

_Tủ lạnh hết đồ ăn rồi mình đi siêu thị mua được không anh??

_Vậy đi thôi!! rồi Thạc Hy đứng dậy bước đi. Đan vội vàng khóa cửa rồi chạy theo. Thạc Hy đúng là Thạc Hy mà chẳng bao giờ biết chờ đợi ai. Anh chàng cứ đi một mạch rồi Đan thì tất tưởi chạy theo sau. Đan nghĩ thầm:

_Mình đúng là.. sao lại chọn theo đuổi một người lạnh như băng vậy nhỉ??

_Thế nhưng…lại chẳng hề cảm thấy hối hận tí nào!! rồi cô chạy lên ngang hàng với Thạc Hy. Tay choàng vào tay Thạc Hy. Thạc Hy thoáng ngạc nhiên nhìn cô thế là Đan liền đáp lễ bằng một nụ cười rất tươi trên môi.

Đi siêu thị với một anh chàng siêu đẹp trai thật không phải là một chuyện dễ dàng gì khi đám con gái cứ bu quanh Thạc Hy không rời. Đan lách người chui vào trong đám con gái cô cố gắng len lỏi đến gần Thạc Hy rồi tằng hắng:

_E hèm!!

Nhưng hầu như chẳng đứa con gái nào thèm bận tâm đến cô. Cả lũ cứ nhao nhao lên kẻ thì xin số người thì xin địa chỉ, kẻ thì hỏi tên.

_Thôi đi!!

Đan hét lên khiến cả đám con gái im bặt. Đan bước đến cạnh Thạc Hy choàng tay vào tay anh rồi mỉm cười:

_Mấy người làm phiền “bạn trai của tui” quá đấy!!

Đan cô tình nhấn mạnh chữ: “bạn trai của tui” để cho đám con gái đó nghe rõ. Rồi Đan kéo Thạc Hy đi. Anh vẫn im lặng và lặng lẽ đi theo Đan. Đám con gái đứng chết lặng nhìn theo có lẽ là vì quá “shock” hay là vì nụ cười đang thường trực trên đôi môi Thạc Hy. Duy nhất chỉ có một người là không thể nhìn thấy nụ cười của ai kia. Đan kéo Thạc Hy đi một mạch ra khỏi siêu thị. Chợt anh chàng khựng lại:

_Không mua nữa à??

Đan kéo mạnh anh chàng đi đến chỗ đậu xe miệng nói:

_Không cần mua nữa, hôm nay ăn mì gói!!

Leo lên xe Đan thở hắt ra than vãn:

_Không hiểu sao con gái lại thích con trai đẹp đến thế nhỉ??

Thạc Hy nhoẽn miệng cười vì câu nói “ngu ngơ” của cô. Nụ cười ấy ngay lập tức bị Đan phát hiện. Cô nàng hét toáng lên:

_Anh…anh đang cười!!

Khóe miệng Thạc Hy thôi nhếch lên trở lại khuôn mặt lạnh lùng thường ngày anh bình thản nói:

_Không phải cũng thích con trai đẹp sao??

Trong khoảnh khắc đó Đan chỉ biết đơ người ra và nhìn cái kẻ vừa nói ra cái câu khiến cô sượng cả người. Vội lấy lại phong thái cô liền chống chế:

_Đúng là anh rất đẹp, đẹp nhất trong những người em đã từng gặp nhưng mà tính tình anh lại rất xấu xấu nhất trong những người em đã từng quen!!

Thạc Hy bất chợt thắng xe lại khiến Đan chúi nhủi về phía trước. Cô nhăn nhó:

_Anh đừng thắng gấp như thế chứ… Đan chưa kịp càu nhàu hết câu thì chuông điện thoại của Thạc Hy vang lên.

_Gì vậy??

….

….

_Uh, biết rồi, sẽ tới liền!!

Chỉ nghe Thạc Hy nói vậy thôi thì mặt Đan ỉu xìu ngay. Vì Thạc Hy của cô sắp sửa đi rồi. Thời gian ở bên Thạc Hy trôi qua nhanh thiệt nhưng lại vô cùng ngắn ngủi. Đan khẽ khàng hỏi:

_Anh đi à??

Thạc Hy cất điện thoại vô túi rồi đẩy cửa xe bước xuống vừa đóng cửa xe lại anh vừa nói:

_Tự về đi!!

Rồi Thạc Hy bắt một chiếc taxi vừa trờ tới vội vàng leo lên thậm chí không ngoái lại nhìn Đan lần nào. Đan ngồi trên xe mắt vẫn dõi theo bóng hình đang dần khuất. Chợt sao thấy lòng buồn vô hạn…Đan nhấn ga cho xe chạy. Lúc này cô chằng muốn về nhà tí nào. Thế là Đan chạy thẳng tới nhà hàng Japanese.

Đan bước đến chiếc bàn gần cửa ra vào rồi ngồi xuống bắt đầu chọn menu.

_Tâm trạng không tốt thì phải ăn nhiều!! thế là Đan chọn khá nhiều món để khuây khỏa cái cảm giác khó chịu và buồn bực đang trào dâng trong lòng.

Chương 10

Tại nhà Hoàng Thạc Khang….

Thạc Hy vội leo xuống taxi và bước nhanh vô nhà. Ông quản gia tất tưởi chạy theo sau. Thạc Hy đi nhanh lên lầu về phía phòng Thạc Khang. Đẩy bật cửa phòng Thạc Hy hỏi:

_Đã tìm được chưa??

Thiên Mỹ đang loay hoay lục lội đống giấy tờ trên bàn ngẩng mặt lên nhìn Thạc Hy:

_Vẫn chưa thấy, Tối qua em thấy Thạc Khang cất bản hợp đồng mua bán của ngày hôm nay vào tủ mà!!

Thạc Hy bước nhanh về phía tủ sách mở toang ra. Thì thấy trống không. Thiên Mỹ vôi nói:

_Em lấy ra hết ở đây rồi nhưng vẫn chưa tìm thấy!!

Thạc Hy bước đến gần Thiên Mỹ lật xấp giấy tờ ra kím những vẫn không tìm thấy thứ cần tìm.

RẦM!!

Bất chợt Thạc Hy đập tay xuống bàn khiến Thiên Mỹ đang loay hoay tìm giật bắn mình. Thạc Hy ngồi phịch xuống ghế. Ánh mắt chuyển sang màu đen sẫm:

_Nhất định phải tìm cho ra chứng cứ phạm pháp!!

_Ông ấy đang ở đâu??

Thiên Mỹ vội lục lội trong bộ nhớ xem Thạc Khang có nói sẽ gặp đối tác ở đâu.

_Ở Japanese Restaurant!!

Thạc Hy điềm đạm nói:

_Trả mọi thứ về như cũ rồi đi!!

Thiên Mỹ vội ôm đống giấy tờ xếp lại vào kệ rồi đóng tủ lại. Cô mau chóng chạy theo Thạc Hy.

Chiếc BMW màu đen dừng lại trước nhà hàng Japanese. Thạc Hy bước xuống xe Thạc Hy đưa mắt nhìn xung quanh và thấy chiếc limo màu đen đang đậu trong bãi xe. Khóe miệng anh nhếch lên đôi chút. Thiên Mỹ cũng vội vàng bước xuống xe và khoác tay vào tay Thạc Hy:

_Đi thôi anh!!

Cô gái mặc trang phục truyền thống đang đứng trước cửa mỉm cười gật đầu chào rồi đẩy cửa cho Thạc Hy và Thiên Mỹ bước vào. Thạc Hy đưa mắt nhìn xung quanh. Thạc Khang đang ngồi cùng đối tác ở chiếc bàn ngay giữa. Có vẽ như mọi thứ đang tiến triển thuận lợi vì Thạc Hy thấy Thạc Khang đang nhếch miệng cười đắc ý trước con mồi béo bở.

Anh dẫn Thiên Mỹ đi thẳng lên lầu và chọn một chiếc bàn có thể quan sát xuống bên dưới. Sau khi ổn định chỗ ngồi thì nhiệm vụ của Thiên Mỹ là chọn món và làm như là một vị khách thực sự còn Thạc Hy thì bận làm những việc anh cần làm. Ánh mắt Thạc Hy vẫn không rời chiếc bàn Thạc Khang đang ngồi.

Khoảng 10 phút sau Thạc Khang lôi trong cặp ra một xấp giấy tờ và đưa cho đối tác. Cả hai bắt đầu đặt bút và ký. Thạc Hy bất nhẫn:

_Nhất định phải có cho được bản hợp đồng đó!!

Thiên Mỹ cũng nhìn theo quan sát từng hành động của Thạc Khang cho tới lúc Thạc Khang cùng đối tác đứng dậy và bước ra khỏi cửa. Thạc Hy cũng đứng dậy và bước nhanh xuống lầu. Thiên Mỹ vội đi theo sau.

_Thạc Hy!!

Nghe thấy giọng đứa con gái đang gọi tên mình sao quen thuộc đến lạ nên Thạc Hy dừng bước và quay lại nhìn. Thiên Mỹ vội khoác tay vào tay Thạc Hy mỉm cười:

_Chào Đan!!!

Thạc Hy nhìn Đan rồi lạnh lùng quay đi và tất nhiên là Thiên Mỹ cũng đi theo. Đan đứng chết trân nhìn con người lạnh lùng đó. Bỗng dưng thấy tim nhói đau đến không thở được. Đan đã chới với trong giây phút đó. Một bàn tay to lớn đỡ lấy cô. Giọng trầm ấm:

_Em không sao chứ??

Đan ngẩng mặt lên nhìn kẻ vừa đỡ mình rồi hất tay mình ra khỏi tay kẻ vừa đỡ. Lạnh lùng đáp:

_Không sao, cám ơn!!

Rồi Đan bước đi mặc cho anh chàng có khuôn mặt baby vừa đỡ mình đứng ngẩn người ra nhìn theo.

_Cuối cùng anh cũng tìm được em rồi!!

Đôi môi mỏng của kẻ sở hữu khuôn mặt baby giãn ra thành nụ cười

Sáng hôm sau….

Như mọi khi lớp học vẫn xôn xao ồn ào. Đám con gái vẫn bu quanh bàn Hải Minh còn Thạc Hy thì gục mặt lên bàn ngủ. Đan bước vào lớp rồi bước nhanh về phía bàn của mình. Thậm chí Đan còn không nhìn về phía Thạc Hy dù Hải Minh thấy Đan vào vội mỉm cười:

_Mừng em vẫn bình an!!

Đan cong môi:

_Mém tí nữa là em tiêu rồi mà anh còn cười được à?

Hải Minh vội xua tay:

_Đâu có, em hiểu sai ý anh rồi!!

Đan nheo mày nhìn Hải Minh khó hiểu:

_Chứ ý anh là sao??

Hải Minh gãi gãi đầu:

_Để khi nào có dịp anh sẽ kể em nghe sau. Vậy hen, vào tiết rồi. Học đi!! nói rồi anh chàng cúi đầu nhìn chằm chằm vào quyển sách để trên bàn. Đan cũng lấy sách vở ra và nghe giảng.

Có lẽ vì mải tập trung nghe giảng mà Đan không để ý thấy ánh mắt màu hổ phách đang nhìn cô.

Tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi vang lên vồn vã. Đám con gái bắt đầu nhao nhao lên rồi túm tụm lại quanh bàn Hải Minh như mọi người. Đan cũng lôi cái ipod trong cặp ra nghe nhạc. Suốt ngày hôm nay Đan quyết tâm sẽ không nhìn Thạc Hy dù chỉ một lần để xem thái độ của anh đối với cô là như thế nào mà sao lại thấy khổ tâm vô cùng. Một đứa con gái lạ hoắc tiến đến bàn Đan mỉm cười nói:

_Bạn là Đan phải không??

Đan quan sát cô gái rồi gật đầu. Cô gái nói tiếp:

_Có người đang chờ bạn ở khuôn viên trường đó. Người đó nhắn là nhất định bạn phải tới. Và gửi cho bạn cái này!! nói rồi cô gái chìa tay ra. Là một cái nơ bướm màu đỏ. Đan như chợt nhớ ra:

_Cái này…

Rồi cô nàng chạy ra khỏi lớp và chạy thẳng tới khuôn viên trường. Thạc Hy hướng ánh mắt màu hổ phách nhìn theo bóng Đan khuất dần. Ánh mắt ấy dần chuyển sang màu u tối.

Tới cánh cổng khuôn viên Đan dừng lại và thở hổn hển. Một bàn tay to lớn đặt lên vai Đan cô vội quay lại nhìn rồi bất chợt thốt lên:

_Lại là anh à??

Kẻ đang đứng trước mặt Đan không phải ai xa lạ mà là anh chàng Đan đã gặp hôm qua ở nhà hàng Japanese. Đan vội túm lấy cổ áo chàng trai đứng trước mặt. Một tay giơ cái nơ bướm màu hồng lên gằn giọng hỏi:

_Cái này…làm sao anh có được nó??

Chàng trai vẫn giữ thái độ điềm đạm khóe môi anh giãn ra thành nụ cười:

_Em nói vậy nghĩa là em biết người gửi là ai rồi đúng không??

Đan nheo mắt nhìn chàng trai tay cô vẫn nắm chặt lấy cổ áo anh chàng một cách yêu ớt:

_Anh ấy đang ở đâu??

Chàng trai vẫn bình thản song lại khiến người đối diện cảm thấy ấm áp vô cùng. Anh chàng trai nắm lấy tay cô nhẹ nhàng gỡ tay cô ra khỏi cổ áo anh rồi mỉm cười nồng ấm:

_Anh là bạn Minh Quân bạn của anh ấy. Anh đến để đưa em đi gặp người đó!!

Đan nhìn anh chàng tên Quân đầy ngờ vực:

_Anh biết anh ấy ở đâu à??

Quân nhẹ gật đầu:

_Em mau lấy cặp vở đi, anh sẽ đợi em ở dưới sân trường!!!

Nghe anh ta nói thế nên Đan bước vội đi về lớp. Hai tay cô bấu vào nhau. Cô đang nửa bồn chôn lo lắng một nửa lại là sự hi vọng mong chờ sẽ gặp lại một người thân thuộc.

Cô bước nhanh về phía bàn của mình nhét vội tập sách vào cặp rồi xách cặp đi. Không mảy may đến ánh mắt Thạc Hy đang nhìn cô. Thấy cô bước nhanh ra khỏi lớp Thạc Hy bất chợt đứng bật dậy và theo sau Đan:

_Đứng lại!!

Giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên từ người đi theo sau khiến Đan dừng bước vội quay lại nhìn.

_Đứng im đó!! vừa nói Thạc Hy vừa bước gần Đan hơn thế nhưng Đan lại quay lưng bước đi nhanh hơn. Thậm chí có thể nói là chạy. Tới bây giờ Đan cũng không thể hiểu tại sao lúc đó Đan lại chạy đi như thế. Thạc Hy đứng nhìn theo ngỡ ngàng cảm thấy như đang bị bỏ rơi mặc dù anh đã không ít lần bỏ mặc Đan mà bước đi.

Vừa ra tới công thì Đan đã thấy Quân đang đứng tựa người vào chiếc Camry màu đen bóng. Anh chàng hai tay đúc vào túi quần vẻ mặt hơi bị ung dung. Đám con gái đứng xung quanh thì đang bận ngắm anh chàng đến độ mê mẩn. Thấy Đan xuất hiện Quân vội mở cửa xe cho cô. Đan cũng bước nhanh đến và ngồi vào xe. Đám con gái bắt đầu trở nên nhốn nháo hơn khi thấy Đan bước đến và ngồi vào xe của anh chàng nãy giờ họ đang say mê ngắm. Chiếc xe nổ máy chạy đi. Văng vẳng phía sau chỉ toàn là những tiếng xì xầm bàn tán mà Đan dám chắc những lời đó sẽ không mấy gì tốt đẹp.

“….”

Chiếc xe dừng lại trước cửa một căn biệt thự khá sang trọng. Đan đẩy cửa xe và bước xuống. Quân cũng đẩy cửa xe và bước xuống tiến đến cạnh cô giọng trầm ấm:

_Chúng ta đi thôi!!!

Đan lẳng lặng theo sau Quân. Cô đang suy nghĩ không biết cô nên phản ứng như thế nào khi gặp người ấy liệu cô có nên tức giận hay nhảy xổ vào và đánh tới tấp hay sẽ bật khóc??

Cả hai dừng lại trước cánh cửa to màu gỗ nâu. Quân dịu dàng nói:

_Vào đi em!!

Đan đưa tay đẩy mạnh cửa khiến cánh cửa bật mở ra. Người cô trông chờ đang ngồi trên chiếc ghế sofa màu huyết dụ. Vẻ mặt ung dung vô cùng. Thấy Đan anh mỉm cười:

_Chào em gái!!

Đan đứng lặng thinh nhìn kẻ vừa lên tiếng chào cô. Là anh ta. Là người anh trai mất tích đã lâu của cô. Đan bặm môi ngăn không cho những giọt nước mắt hạnh phúc đang trực tuôn trào khỏi khóe mắt. Đan bước nhanh đến chỗ Thiên Quốc đang ngồi tay nắm chặt lấy cổ áo anh ta. Đôi mắt bắt đầu cảm thấy cay cay. Cô hét lên:

_Anh biến đi nơi khỉ gió nào mà bây giờ mới xuất hiện thế hả??

Thiên Quốc vẫn dịu dàng:

_Chẳng phải bây giờ anh đang đứng đây còn gì??

Đan mếu đi:

_Anh có biết là mẹ mất rồi không hả?? Vậy mà anh vẫn ở cái xứ chết tiệt nào mà không về nhìn mẹ một lần hả??

Đan đấm thình thịch vào ngực Thiên Quốc. Bao như phẫn uất chất chứa trong lòng bấy lâu đếu được trút hết vào người anh trai mình. Thiên Quốc vẫn đứng im cho cô ta đánh vì trong thâm tâm anh luôn cảm thấy có lỗi vì đã bỏ Đan ở lại bên cạnh người cha độc ác. Một lúc sau mọi uất ức trong lòng Đan dường như đã tan biến cô ngừng đấm thình thịch vào ngực Thiên Quôc. Ngước mắt lên nhìn anh đầy nghi ngờ:

_Thế bây giờ anh về đây làm gì??

Thiên Quốc chậm rãi nói ánh mắt anh chứa đầy giận dữ:

_Về để dìm ông ta xuống địa ngục!!

Đan nhìn Thiên Quốc nửa nghi ngờ nửa lo sợ:

_Anh đang đùa phải không??


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .